Quan điểm hiện đại cho rằng xung đột là hiện tượng tất yếu mà chúng ta
phải chấp nhận trong các hệ thống xã hội, từ cấp độ giữa các quốc gia, giữa các
tổ chức, giữa các nhóm cho đến giữa các cá nhân, bởi mỗi hệ thống đều có thể có
những quan điểm, mục tiêu và lợi ích không giống nhau, vấn đề là giải quyết
xung đột như thế nào?
Bởi vì xung đột nếu không được giải quyết hoặc giải quyết theo cách sai
lầm có thể làm đầu độc bầu không khí trong cơ quan hay trong xã hội, làm nảy
sinh những cuộc khủng hoảng trầm trọng với những hậu quả gây thiệt hại cho cá
nhân, nhóm, cơ quan và thậm chí cho đất nước hay nhân loại nếu đó là xung đột
cấp quốc gia. Vì vậy nhà quản lý không thể làm ngơ hay loại bỏ những cuộc xung
đột mà phải kiểm soát xung đột để tối thiểu hoá các tiêu cực và tối đa hoá
những ảnh hưởng tích cực của xung đột Giải quyết xung đột một cách có lý có
tình là nhiệm vụ của lãnh đạo, đòi hỏi người lanh đạo phải có những thái độ và
kĩ năng nhất định mới có thể đem lại hiệu quả mong muốn cho sự phát triển của
hệ thống.
Xung đột có nhiều nguyên nhân và diễn biến tình huống khác nhau. Để quản
lý một xung đột, người ta có thể áp dụng mô hình giải quyết vấn dề (xem mô hình
ra quyết định trong chương Quyết định quản lý). Trước hết phải nhận diện xung
đột và phân tích tình huống: nó là loại xung đột gì? nó liên quan đến ai? các
nguyên nhân gây ra xung đột trong đỏ nguyên nhân nào là gốc? xung đột xảy ra ở
đâu (ở những vị trí nào)? xảy ra từ khi nào? như thế nào? Tiếp theo là tìm kiếm
và lựa chọn các giải pháp xử lý thích hợp; cuối cùng là thực hiện các giải pháp
đó và đánh giá theo dõi.
Nhiều nghiên cứu cũng như kinh nghiệm thực tiễn cho thấy có nhiều mô
hình và phương pháp giải quyết xung đột để chúng ta có thể lựa chọn. Đó là các
phương pháp: cạnh tranh, hợp tác, nhượng bộ, lảng tránh vồ thỏa hiệp.